Vợ của ta là quận chúa
Phan_61
Tề tướng quân vẫn như trước mỗi ngày đến thăm quận chúa, nhưng quận chúa
mỗi lần thấy hắn, đều cũng kích động khóc lên, vừa nháo vừa hô không cho Tề tướng
quân vào quận mã phủ. Có một lần ném chén trà suýt nữa trúng đầu của Tề tướng
quân, khiến Tề tướng quân sợ tới mức không dám bước vào phòng nửa bước.
Quận chúa không muốn thấy Vương gia, cho dù thấy, cơ hồ cũng không nhận
ra. Kêu nàng cũng không buồn đáp, chỉ biết ngơ ngác nhìn Vương gia, sau một lúc lâu
mới dời đi tầm mắt, chậm rãi nói ra ba từ —— "Kẻ lừa đảo".
- 1037 -
Bởi vì quận chúa thần chí không rõ, Vương gia chỉ có thể không ngừng dời
ngày kết hôn của Tề tướng quân cùng quận chúa dài thêm. Vương gia luôn vừa thở dài
vừa hướng mọi người nói, chỉ cần thêm mấy ngày nữa, bệnh của quận chúa liền sẽ tốt
hơn. Chính là, bệnh của quận chúa có thể hảo hay không, chúng ta đều biết. Hắn thỉnh
rất nhiều đại phu tới xem bệnh, nhưng tất cả đại phu cuối cùng đều cũng lắc đầu, nói
nếu quận chúa không chịu uống thuốc, thì bệnh sẽ không có ngày hảo. Huống chi, đây
là bệnh ở trong lòng quận chúa, dùng thuốc cũng trị không khỏi.
Mặt Vương gia không còn chút máu.
Ta Không hiểu vì sao Vương gia nhất định phải đánh gãy chim uyên ương,
huống chi đây còn là con gái của mình. Tuy rằng quận mã gia chỉ là một lang trung,
nhưng hắn đối đãi với quận chúa vô cùng tốt, tuyệt không thua kém chính Vương gia.
Và trọng yếu hơn, chẳng phải quận chúa cũng yêu quận mã gia sao? Nếu là như vậy,
vì sao nhất định phải chia rẽ hai người ái ân như vậy chứ? Mặc dù Tề tướng quân cùng
quận chúa môn đương hộ đối, nhưng nếu hai người tâm không hòa hợp, thì có ý nghĩa
gì?
Có nhiều lần lúc đêm khuya, ta nhìn thấy Vương gia ngồi một mình trong đại
sảnh, thở dài trong bóng đêm. Những lúc như vậy, ta không nhịn được muốn tiến lên,
khuyên hắn tìm quận mã gia trở về. Nếu Vương gia mở miệng, chắc chắn quận mã gia
sẽ quay về. Nhưng Vương gia dường như rất kiên định, quận chúa nhất định phải gả
cho Tề tướng quân.
Tin tức Tấn Ngưng quận chúa "Điên rồi", rất nhanh đã lan truyền khắp cả kinh
thành. Điều gì cũng nói, ví như "Quận mã gia phong lưu thành tánh, bức điên Tấn
Ngưng quận chúa", "Tấn Ngưng quận chúa tư quân thành si*, quận mã gia là thiên hạ
đệ nhất kẻ bạc tình"... Chính là biết rõ chân tướng, chẳng có mấy người. Mà những gì
ta biết, có lẽ cũng chỉ là da lông, người duy nhất hiểu rõ, chỉ có thể là chính quận chúa
- 1038 -
thôi. (*: tương tư thành điên)
"Nguyệt Nhi." Quận chúa đang nằm đột nhiên hỏi, "Bảng còn treo không?"
Ta vội vàng gật đầu, đáp: "Còn treo, luôn luôn treo."
Mỗi ngày, quận chúa chắc chắn để hỏi ta câu đó.
"Đừng khóc a, Nguyệt Nhi…" Quận chúa vươn tay ra, giúp ta lau đi nước mắt
trên mặt, "Tuy rằng bây giờ thân mình ta có chút yếu, nhưng, nhưng không có gì đáng
ngại."
Quận chúa mỗi ngày đều có một lần thanh tỉnh, thí dụ như ngay lúc này. Nàng
lại không hề biết mình đôi khi sẽ trở thành điên cuồng, hệt như đem mình tách thành
hai người vậy. Mà mọi người cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, đều hống nàng, ở
bên nàng, không cho nàng thương tổn chính mình. Ngoài điều đó ra, chúng ta chẳng
thể làm được gì khác.
Một tháng trước, ta sai người đưa tin cho A Mộc ca, hồi âm ta cũng đã nhận
được.
A Mộc ca nói quận mã gia không ở y quán, cũng không ai biết rằng hắn đi đến
đâu.
Sau khi biết tin tức này, ta chỉ có thể âm thầm mắng quận mã gia, hắn làm sao
lại nhẫn tâm như vậy, cam tâm bỏ lại quận chúa chịu khổ ở đây mà chẳng hề quan tâm
chứ?
- 1039 -
【 129 】
Đợi đến khi bệnh của Tư Đồ Ức hoàn toàn khôi phục, đã là trôi qua hai ngày.
Ly khai khách điếm, Tư Đồ Ức vẫn đi theo ta, và vẫn chẳng hề nhắc đến nguyên nhân
“Muốn đi cùng”. Mà ta... Chẳng lẽ không biết xấu hổ đến hỏi nàng. Từ sau lần Tư Đồ
Ức đột nhiên hỏi ta vấn đề kỳ quái kia, giữa hai chúng ta bỗng như có một bức tường
vô hình. Không còn như trước kia thường thường tranh cãi, thậm chí ngẫu nhiên còn
nói với nhau rất kính cẩn, ví như ——
Ta: "Ha ha, hôm nay mặt trời thật lớn."
Tư Đồ Ức: "Ân, thật đúng là lớn."
Ta: "Ngươi khát không, chúng ta đi quán trà ngồi một chút?"
Tư Đồ Ức: "Không cần, ta cũng không phải thực khát."
Ta: "Như vậy a... Ha ha..."
Tư Đồ Ức: "..."
Ta cũng không muốn xấu hổ như vậy, nhưng, dù sao... Đành như vậy thôi. Bởi
vì ta đã không biết làm sao để phá vỡ bức tường này, hơn nữa Tư Đồ Ức dường như
cũng không để ý, vẫn ăn cơm, vẫn ngủ thực rất bình thường. Bây giờ nghĩ lại, Tư Đồ
Ức cũng là một nữ tử thẳng thắn, có lẽ nàng hỏi ta vấn đề kia, chẳng qua chỉ là muốn
thử chút mà thôi, xem ta đối với nàng hay không có ý. Nếu như là trước đây, nàng sẽ
nói móc ta vài câu, không được thì sẽ từ bỏ, giống như bây giờ vậy. Vậy ta còn phải
- 1040 -
gò ép mình như vậy làm gì? Nghĩ đến đó, ta không khỏi bĩu môi. Bất quá, coi như
nàng chỉ là thử, nhưng ta vẫn thực nghiêm túc trả lời vấn đề đó.
Trong lòng trừ bỏ Tấn Ngưng, ai ta cũng không chứa nổi.
Vô luận là ngày trước, hiện tại, hay là tương lai.
"Ngươi đang ngây ngốc gì đó?" Tư Đồ Ức đột nhiên hỏi.
"Ách…" Ta vội cúi đầu bái cơm, "Không có gì."
Hai tháng nữa đã trôi qua, chúng ta phân công nhau ở hai địa phương lưu lại
mười ngày, kiếm đủ tiền rồi lại lên đường. Hôm nay, chúng ta tới một trấn nhỏ không
biết tên, đi hơn nửa ngày đường ta cũng bắt đầu thầm kêu đói bụng, quyết định đến
một khách điếm ven đường dùng cơm trưa.
"Ngươi dự định…" Tư Đồ Ức không quan tâm đến điều ta nói, nàng hỏi, "Cứ
đi lang thang như vậy mãi?"
Ta sửng sốt.
"Mục đích cuối cùng là gì?" Không để cho ta phản ứng, Tư Đồ Ức lại hỏi, "Kế
tiếp ngươi muốn đi đâu?"
Muốn đi đâu? —— Vấn đề này, ngay từ đầu khi ta quyết định rời khỏi y quán,
chỉ có một kế hoạch là đi “Chu du thiên hạ”. Kỳ thật chẳng hề có suy tính đặc biệt
muốn đi nơi nào, ta chỉ là… không muốn dừng lại thôi. Không muốn lưu ở y quán,
- 1041 -
không muốn trải qua cuộc sống của tiểu hài tử không biết gì như trước đây. Đi đến đâu
cũng không sao cả, chỉ cần đừng cho ta có cơ hội dừng lại tưởng niệm là được rồi. Dù
sao đường luôn luôn có, ta chỉ là cứ đi tiếp thôi.
"Đi đến đâu, tính đến đó." Ta nghĩ vậy, liền nói với Tư Đồ Ức.
Rời đi quận chúa đã hơn nửa năm, ta tin tưởng, chỉ cần cứ tiếp tục kiên trì hơn
nữa, cả đời rất nhanh cũng sẽ qua đi.
Tư Đồ Ức khinh thường cười một tiếng, rồi không nói gì. Nàng cười như vậy
ngược lại khiến ta khó chịu, ngoài cười nhưng trong không cười, loại cười này khiến
cho người ta hận đến nghiến răng. Cảm giác khó chịu dâng tràn, bất chấp giữa hai
chúng ta còn có một bức tường "Xấu hổ", ta hướng phía nàng cố ý cười lạnh, chế giễu
nói: "Thế nào, mặt rút gân à, cười thành như vậy."
"Ta cười ngươi mà thôi." Tư Đồ Ức vẫn tiếp tục cười cười, còn lắc đầu nói,
"Diễn trò diễn đến khổ cực như vậy, ngươi có mệt hay không a?"
"Diễn trò?" Ta hoàn toàn không hiểu Tư Đồ Ức đang muốn nói gì.
"Rõ ràng không bỏ xuống được, mà vẫn làm bộ như chính mình thực thông."
Tư Đồ Ức không nhìn phía ta, chỉ cúi đầu đùa nghịch ống tay áo của mình, "Ban ngày
thì sống chết chống đỡ cười hi hi ha ha, nhưng đến đêm thì trốn dưới chăn của mình
khóc nhè, có thú vị không?"
"Ngươi..." Ta há miệng thở dốc, nhưng không biết phải nói điều gì, chỉ có thể
tiếp tục cúi đầu bái cơm.
- 1042 -
Làm sao nàng biết, buổi tối ta...
"Ngươi có biết vì sao ta phải đi theo ngươi không." Tư Đồ Ức lại hỏi.
Ta không muốn để ý đến nàng.
"Ta chính là muốn nhìn một chút…" Tư Đồ Ức vừa cười vừa nói, "Ngươi có
phải thật là 'Lấy lên được, thả xuống được' như thế hay không, bây giờ xem ra, chỉ có
bề ngoài là như vậy."
Ta kiên quyết không để ý nàng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi giỏi lắm chứ." Nàng càng nói lại càng hăng say,
"Nguyên lai, yêu đối với ngươi mà nói, bất quá chỉ là một món đồ mà thôi, vung tay
liền vứt đi được..."
"Ta ăn xong rồi." Không đợi Tư Đồ Ức nói hết, ta đột nhiên đem đũa "Ba"
một tiếng đặt ở trên bàn, sau đó hướng xa xa hô, "Tiểu nhị! Tính tiền ~"
Sau khi trả xong ngân lượng, ta hướng phía Tư Đồ Ức nói: "Yêu với ta là cái
gì, ta không cần cùng ai thuyết minh, ngươi cũng không cần cố ý ở bên tai ta nói mát."
Ta lấy bọc hành lý, rồi nói thêm, "Bữa cơm này ta tính, sau này chúng ta mỗi người
một ngả, không hẹn gặp lại."
Sau đó không quay đầu lại, ta cất bước ly khai khách điếm.
"Nàng khóc đến thực lợi hại…" Tư Đồ Ức ở phía sau vẫn nói, "Ta tận mắt
- 1043 -
nhìn thấy, nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi
ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng. Nếu như đây là điều ngươi muốn
thấy, ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là ta có chút không nhìn được, bởi vì ta cảm
thấy đó không phải là yêu, mà là tàn nhẫn."
Ta đứng ở cửa, nghe xong những lời Tư Đồ Ức nói, bỗng cảm thấy thân thể
mình như có chút lung lay.
"Dù sao…" Ta cắn chặt răng, nói, "Ta cũng đi rồi, không phải sao... Đây chính
là ngươi nói."
Không đợi Tư Đồ Ức trả lời, ta có chút kích động thoát đi khách điếm.
【 130 】 Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
"Dù sao, ta cũng đi rồi, không phải sao... Đây chính là ngươi nói." Nàng bỏ lại
một câu như vậy, rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng ta không khỏi cười cười, nàng quả nhiên là một
người khiến cho người ta lo lắng, nhưng cũng làm cho người ta không biết phải làm
sao.
Nhưng ta khác biệt với tên ngốc tử Thành Nhược Hề đó.
Ta không phải kẻ ngu ngốc có thể đem tình yêu của mình cắt bỏ nhường cho
- 1044 -
người khác. Tình yêu Không nắm ở trong tay, với ta mà nói, một chút ý nghĩa đều
không có.
Đêm hôm đó, biết được Thành Nhược Hề làm đúng như lời hứa từ một năm
trước, ly khai khỏi Tấn Ngưng, điều này khiến ta cảm thấy kinh hãi. Nhưng chẳng
hiểu tại sao, trong lòng ta thế nhưng còn có một loại cảm giác chờ mong. Thành
Nhược Hề nàng... Thực buông xuống được Tấn Ngưng quận chúa? Nàng không
thương nàng sao? Như thế này có phải đại biểu rằng, trong lòng Thành Nhược Hề đã
vứt bỏ được người kia không?
Ngay cả chính ta cũng không tin được, trong một khắc này, ta có bao nhiêu
muốn gặp người đã hơn nửa năm chưa gặp đó.
Mục đích tìm Thành Nhược Hề, chính ta cũng không rõ. Nhưng tuy ệt đối
không phải vì muốn nói cho nàng ta nhìn thấy Tấn Ngưng quận chúa thương tâm thế
nào, cho nàng cảm thấy áy náy đối với hành động của mình, sau đó tiếp tục trở lại bên
Tấn Ngưng quận chúa —— Ta nói rồi, ta không phải là kẻ ngu ngốc có thể đem tình
yêu của mình cắt bỏ nhường cho người khác.
Ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng quan tâm, hơn mười ngày, ta dùng hết thảy
phương pháp đi tìm Thành Nhược Hề. Đến khi cuối cùng nhìn thấy người kia tựa như
đứa ngốc, đứng trong hồ cười ngây ngô chơi đùa, tảng đá trong lòng ta cuối cùng mới
buông xuống.
Nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng vẫn như cũ mặt đầy kinh
ngạc. Ta chờ mong trên khuôn mặt kia có thể có một tia vui sướng, nhưng vẫn không
hề có xuất hiện qua. Nhưng ngay cả như vậy, ta cũng không hối hận tới nơi này tìm
nàng.
- 1045 -
Ta muốn Thành Nhược Hề thêm hiểu rõ ta, nhưng nàng lại rất ít hỏi về chuyện
đấy. Đến khi cuối cùng mở miệng hỏi ta "Đang làm gì", ta lại do dự có nên nói việc
mình làm cho nàng biết hay không.
Nói cho Thành Nhược Hề, Tư Đồ Ức sau khi chết nhất định phải xuống Địa
ngục, bởi vì trên tay của nàng dính đầy máu tươi.
Chính là nàng lại không tin, không tin con người của ta vốn là ác quỷ.
Điều đó khiến cho ta có chút dở khóc dở cười.
Muốn ở trước mặt nàng phơi bày ra chính mình chân thật nhất, nhưng lại sợ
hãi sau khi nàng thấy được bộ mặt chân thật của ta, nàng sẽ hốt hoảng né tránh.
Có lẽ là sau nhiều ngày đêm truy tầm, đã khiến ta ngã bệnh, đó là điều xưa
nay chưa từng có. Thành Nhược Hề chiếu cố ta cả ngày, trước đây ta chưa từng có một
lần mất mặt như vậy, kể cả ở trước Tư Đồ Hồi. Thế nhưng cái cảm giác được người
khác chiếu cố, ta thậm chí muốn được... Dựa vào. Ta phát hiện, nếu thế này có thể
khiến hai người chúng ta thêm tới gần, thì bệnh nặng hơn nữa cũng không sao cả.
Nhưng rất nhanh ta lại ý thức được, đó chẳng qua là ta một bên tình nguyện
mà thôi.
Quả nhiên, Thành Nhược Hề tuy người ly khai Tấn Ngưng quận chúa, nhưng
lòng của nàng lại chưa bao giờ rời đi. Gần như mỗi khi trời tối, ta đều nghe thấy tiếng
nức nở nặng nề từ trong chăn nàng truyền ra. Chính là lúc ban ngày, nàng lại luôn cợt
nhả. Để cho ta không khỏi hoài nghi, Thành Nhược Hề ban ngày và đêm tối, liệu có
phải là cùng một người?
- 1046 -
Yêu sâu đến như vậy, mà lại buông tay, vĩnh viễn ta cũng không hiểu được.
Ngay cả như vậy, ta vẫn hỏi.
Dùng phương thức trực tiếp nhất.
"Thật xin lỗi, chứa không nổi."
Có lẽ Thành Nhược Hề vĩnh viễn cũng không biết được, khi ta nghe sáu chữ
này, trong lòng có bao nhiêu đau.
Cắt trái tim giao cho đối phương, nhưng đối phương lại nói không thể nhận.
Nhưng tim đã cắt ra rồi, làm sao phục hồi như cũ được đây?
Nàng hẳn là nghĩ ta đang trêu ghẹo, nên ta thực khẩn trương bổ sung một câu
"Ta là chân thật" ... A, thật sự là làm điều thừa.
Đêm hôm đó, ta cứ như vậy nằm ở trên giường, trợn tròn mắt thẳng đến hừng
đông. Nếu là Tư Đồ Ức ngày trước, nhất định sẽ không dễ dàng buông xuôi. Tựa như
trước kia ta quấn quít lấy Tư Đồ Hồi, sống chết cũng sẽ quấn quít lấy Thành Nhược
Hề để hỏi, vì sao lòng của nàng chứa không nổi ta, dựa vào cái gì chứa không nổi ta.
Nhưng ta phát hiện, ta không muốn hỏi. Ta không muốn bắt buộc Thành
Nhược Hề —— Tuy ta muốn làm cho nàng yêu ta, thiệt tình yêu ta. Nhưng ta phát
giác khi cái cảm xúc này đạt tới cực hạn, ta chợt hiểu được, tại sao có thể xuất hiện cái
- 1047 -
hành vi ngu ngốc —— "Đem tình yêu của mình cắt bỏ nhường cho người khác", có lẽ
bởi vì, không muốn để tình yêu sâu sắc thêm, bởi vì thương hại chính bản thân mình,
hoặc có thể là chán ghét sự phiền hà của chính mình mà thôi.
Cho dù bị cự tuyệt, ta vẫn không muốn ly khai.
Đi theo nàng lang thang mấy tháng, cuối cùng, ta nhịn không được nữa.
Giống như lũ bất ngờ bộc phát, ta đem tất cả những gì mình suy nghĩ nói ra.
Ta thậm chí muốn bức bách nàng, muốn cho nàng tỉnh táo lại, rồi trở về bên
người Tấn Ngưng quận chúa.
Ta vĩnh viễn cũng không tin nổi, chính mình lại có thể làm ra hành vi ngu
ngốc như vậy.
Chính là, ta đã làm rồi.
Nhưng kết quả của việc đó, không chỉ chẳng thu được gì, mà còn khiêu khích
nàng chán ghét ta, thật sự là... Tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đây chính là Tư Đồ Ức hiện tại.
Đây chính là ta mà bản thân mình cũng không thể đoán ra.
- 1048 -
【 131 】
Tuy rằng thoát khỏi Tư Đồ Ức, nhưng trái tim lại chẳng hề bình yên. Lại có
lẽ... nó vốn chưa bao giờ an tĩnh.
Khi rời đi ta rất kiên định, nhưng theo từng giọt thời gian trôi qua, trái tim ta
ngày càng trở nên đong đưa không ngừng. Thực muốn được quay trở về, thật sự... Rất
muốn, rất muốn được trở về bên người Tấn Ngưng. Từ khoảng khắc mà ta rời khỏi,
trong đầu ta luôn bị những lo lắng nhàm chán bủa vây. Nàng có gầy hay không? Buổi
tối nàng có ngủ ngon không? Tề tướng quân... Có hảo hảo chiếu cố nàng? Có đôi khi,
ta thật sự rất muốn được gặp lại, nói cho nàng biết ta rất muốn nàng, sau đó giống như
bình thường, ôm nàng vào lòng thật chặt. Nhưng bây giờ, chắc chắn nàng đã được gả
cho Tề tướng quân, và ta cũng chẳng có tư cách gì được ôm nàng nữa.
Mặc dù như thế, ta vẫn rất muốn… được thấy nàng.
"Nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi
ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
Nhất định nàng hận chết ta đi.
Đời này chẳng lẽ ta không còn chút tư cách nào đi gặp nàng sao, cho dù chỉ là
một lần?
Nếu như ta chỉ trộm đi, len lén nhìn thoáng qua nàng. Không để cho nàng phát
hiện, chỉ đứng từ xa liếc nhìn mà thôi.
- 1049 -
Dù rằng ta cũng sợ hãi, sợ cái nhìn này sẽ khiến ta luyến tiếc rời đi.
Qua mấy ngày một mình tiếp tục hành trình, ta cứ mù quáng mà đi thẳng tới.
Giúp cho người ta bắt mạch, hay là ăn uống dọc đường, hết thảy mọi chuyện đều
giống như một nghi thức nặng nề. Dù mỗi việc ta đều làm đâu vào đấy, nhưng cũng
giống như chẳng bỏ chút công sức nào.
Ngay cả cười, ta cũng ngại mệt.
Tư Đồ Ức không còn tiếp tục đi theo, không biết nàng chạy đi nơi nào. Nhưng
những điều nàng nói về Tấn Ngưng, vẫn luôn luôn quanh quẩn trong đầu.
"...Vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
Khi nghe đến những từ này, lòng ta sẽ lại đau nhức.
Đến khi nào trái tim mới có thể chết lặng, để ta không còn cảm nhận thấy đau
đớn đây?
"Quận mã gia?" Đột nhiên, có tiếng người kêu ta khi đang đi trên đường cái.
Đã lâu lắm rồi không còn nghe thấy có người như vậy gọi ta, vì thế nhất thời
không phản ứng kịp. Đến khi thanh âm kia ngày càng gần, ta mới vội ngẩng đầu lên,
nhìn thấy một nam nhân quen thuộc, thấp bé nhỏ gầy mặt tươi cười chạy tới phía ta.
Sau khi đi tới trước mặt, hắn kính cẩn khom người hành lễ.
"Ngươi là..." Ta nhíu nhíu mày, hình dáng rất quen thuộc, nhưng nhất thời
- 1050 -
chưa nghĩ ra hắn là ai.
"Ngài quên ta rồi?" Hắn cười gãi gãi đầu, nói, "Khi ở kinh thành, ngài thường
cùng quận chúa đến tiểu điếm của ta ăn hoa quế cao, còn trị bệnh cho mẹ ta nữa...
Ngài thật là người hay quên nha!"
Ta ngay tức thì nhớ được, hắn chính là tiểu nhị ở quán trà nơi góc đường gần
quận mã phủ, bởi vì hoa quế cao nơi đó ngon nhất kinh thành, nên ta thường đưa Tấn
Ngưng đến ăn. Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi ta đến điếm, tiểu nhị này ngay lập tức nhận
ra, lúc ấy còn mời chúng ta một đĩa hoa quế cao nữa.
"Nhớ rồi, nhớ rồi!" Ta vội đáp.
Hắn hưng phấn hỏi: "Quận mã gia, thế nào ngài lại một mình ở Vạn Khánh
trấn vậy?"
"Nơi này kêu Vạn Khánh trấn?" Ta không khỏi sửng sốt, khi đến nơi đây
không hề phát hiện ra được cổng hiệu, chỉ biết đây là một thôn trấn, nên cứ như vậy đi
vào. Giờ ta mới chợt phát giác, trong hành trình "Chu du thiên hạ" này, những vùng ta
đã đi qua hoàn toàn không hề để ý địa điểm.
"Phải a." Hắn cười nói, sau đó duỗi ngón tay chỉ vào một tiểu điếm cách đó
không xa, "Tiệm của ta ở bên kia, quận mã gia đến đó ngồi một chút chứ?"
"Ngươi đừng gọi ta là quận mã gia…" Ta vừa đi theo hắn, vừa ngượng ngùng
nói, "Ta bây giờ..."
"A!" Hắn sửng sờ một chút, sau đó vội nói, "Ta, ta quên mất, ngài..."
- 1051 -
"Không sao, ngươi cứ kêu ta... A Thành đi." Giờ đây ta đã chẳng còn để ý đến
xưng hô công nhân bến tàu này nữa.
"Vẫn là ta gọi ngài Thành công tử đi." Hắn vội nói, "Ngài cũng là đại ân nhân
của ta mà, ngài gọi ta Nhị cẩu tử là được."
Nhị cẩu tử, hảo danh.
Nói rồi, hắn dẫn ta vào một quán ăn nhỏ, bên trong tuy là chật hẹp, nhưng lại
được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, khiến cho người ta bước vào có một cảm giác phi
thường thoải mái.
"Làm sao ngươi ..." Ta ngồi xuống một vị trí trong góc, tò mò hỏi han, "Làm
sao ngươi lại đến nơi này mở quán vậy?"
"Này... Cái này nói thì dài dòng…" Nhị cẩu tử thở dài, đưa lưng về phía ta tiếp
tục bận rộn ở bên bếp núc, "Quận mã... Thành công tử, ngài chờ một lát, sau khi ta lên
cho ngài món ăn này, chúng ta chậm rãi nói chuyện."
Mang thức ăn lên? Ta... Ta không có gọi món nha?
Khi vẫn còn đang nghi hoặc, hắn đã bưng ra một đĩa nhỏ, đặt tới trước mặt
của ta.
Là một đĩa hoa quế cao.
- 1052 -
"Ngài mỗi lần đến điếm chúng ta, đều chỉ kêu hoa quế cao này, ta đều nhớ kỹ.
Ngày hôm nay thêm cho ngài một đĩa, không có thu tiền." Nhị cẩu tử cười cười, rồi
nói, "Ngài biết hoa quế cao của ta vì sao ăn ngon không? Đều bởi vì ta dùng phương
pháp gia truyền, chưởng quỹ trước kia một lần nếm được đã nói muốn đưa nó vào
thực đơn. Ngài đừng xem ta là tiểu nhị, giấc mộng của ta là làm một đại trù a."
"Bây giờ giấc mộng của ngươi đã thành hiện thực." Ta hướng hắn cười nói.
"Đây chỉ là tiểu điếm mà thôi." Nhị cẩu tử ngượng ngùng đứng bên cạnh ta,
khiêm tốn nói, "Không thể coi là đại trù."
"Ngươi ngồi xuống đi, đừng đối với ta cung kính như vậy." Ta thở dài, "Ta đã
không còn là quận mã gia."
"Ta, ta..." Hắn có điểm luống cuống, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, "Ta coi ngài
là ân nhân cứu mạng, nếu không có ngài, mẹ ta đã sớm, đã sớm..."
"Đừng nói chuyện quá khứ." Ta lắc đầu, "Làm sao ngươi lại đến nơi này?"
Hắn nghe rồi, lại thở dài một hơi thật sâu, nói: "Đây là ý tứ của Tề tướng quân,
chưởng quầy cũng không có cách nào khác, đành đóng quán trà trong kinh thành kia,
chia cho ta một chút tiền đến nơi này tiếp tục làm hoa quế cao.”
"Tề tướng quân?" Ta sửng sốt.
"A…" Sắc mặt Nhị cẩu tử có chút xấu hổ, "Ta, ta... Ta quên, Tề tướng quân
cùng quận chúa..."
- 1053 -
"Không sao." Ta bất đắc dĩ cười cười, "Đừng kiêng kị như vậy."
Hắn lắc đầu: "Ai... Ngài đừng trách ta lắm miệng, ta luôn luôn cảm thấy ngài
cùng quận chúa mới là một đôi tuyệt phối, làm sao đột nhiên lại... Tuy rằng Tề tướng
quân..."
"Đừng nói mấy cái này." Ta cười khoát tay, rồi hỏi, "Ngươi vừa mới nói, Tề
tướng quân làm cho chưởng quầy đóng cửa quán trà?"
"Khi đó, tin tức Tề tướng quân muốn cùng quận chúa thành hôn truyền đầy
đường cái, cũng chẳng quản là thật hay giả, tất cả mọi người đều nói chuyện này…"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian